Lời thì thầm trên sân ga

vanthoconggiao.net

(Mã số: 17-087)

“Có đoàn tàu tìm về bến, có con tàu tìm bến đi. Ở bến ga có gặp gỡ mà không thiếu chia ly. Bàn tay vẫn vẫy bàn tay, thương mà nhớ. Thời gian ở bến ga không chạy theo tuần tự của mặt trời nữa, nó giằng co với tâm trạng của con tim. Người muốn giữ con tàu lại, thì, ôi, chưa hết những dặn dò mà tiếng còi đã ngân dài. Kẻ mong con tàu chóng tới, thì, ôi, tuyến đường sao mà xa xôi!”.(Lm. Nguyễn Tầm Thường)

hình minh họa

Oanh thi đại học đạt 27.5 điểm trở thành thủ khoa khối D trường đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh. Oanh 18 tuổi và muôn vàn nỗi sợ… Nhưng anh đã luôn đồng hành cùng cô trong khoảng thời gian ấy. Anh đón cô ở sân ga, và cũng là lần đầu tiên anh nắm lấy tay Oanh, đôi tay bé nhỏ đã viết nhật ký về anh đến chai lỳ. Ở bên anh cô cảm thấy bình yên đến lạ và chẳng còn chút lo âu sợ hãi giữa Sài Gòn chật chội này nữa.

Giữa nhà ga đông đúc anh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mắt cô và thì thầm điều gì đó vào tai cô. Cô mỉm cười hạnh phúc.

Còn một tháng nữa Oanh mới vào học chính thức, còn anh đang là sinh viên năm ba trường đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh.

- Anh, vì sao anh yêu em?

- Anh không biết nữa Oanh à, có rất nhiều người yêu quý anh, có cả những người ghét anh nữa, nhưng chỉ mình em hiểu anh. Có lẽ anh yêu em từ đó.

- Vậy anh sẽ yêu em đến bao giờ?

- Đến khi nào em không còn yêu anh nữa thì anh vẫn yêu em, thiên thần của anh ạ!

Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, ấm áp. Ngay cả cô còn chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó cô hết yêu anh. Giữa một cuộc sống lưu giữ quá nhiều mệt mỏi, suốt ngày phải để phòng lẫn nhau, thật vui khi người ta có thể tìm thấy một ai đó đồng hành cùng mình trong phút chốc, dù chẳng biết là sẽ đi tới đâu. Trong mắt anh, cô lúc nào cũng bé bỏng và cần được chở che.

Những ngày đầu ở Sài Gòn, cô ốm suốt, có đợt cô bị sốt xuất huyết phải nhập viện, anh đã chẳng bao giờ bỏ cô một mình. Từ ăn uống tới thuốc thang một tay anh lo cả. Anh biết cô thích ăn cháo gà nên tranh thủ một buổi lên trường một buổi tự hầm cháo rồi mang vào viện cho cô. Anh biết cô rất sợ ở bệnh viện một mình, nhất là buổi tối, vì cô sợ anh vất vả nên không cho anh ở lại. Nhưng cô đã chẳng biết đêm nào anh cũng đứng ngoài cửa để canh “ma” cho cô ngủ, thỉnh thoảng lại rón rén vào nhìn cô, dặm lại chăn màn cho cô rồi anh mới an tâm. Anh biết cô bị sốt không đụng được vào nước nên quần áo cuả cô cũng là anh dọn dẹp giặt giũ. Có lần cô hỏi anh:

- Anh à, anh có biết ai gom đồ giặt giũ cho em không?

- Chắc là mấy bác ban vệ sinh thấy em có một mình nên giúp em một tay đấy mà.

Mỗi lần y tá tới tiêm thuốc hay lấy máu xét nghiệm, anh thấy cô gồng người lên nhưng không dám kêu đau, anh nắm tay thật chặt quay mặt đi vì sợ cô nhìn thấy ánh mắt xót xa của anh. Có lúc cô sốt cao, người nóng ran, anh thương cô lắm nhưng chỉ dám chờ khi cô ngủ thiếp đi mới dám đến gần để nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run ấy, cô không muốn anh lại gần cô vì sợ anh lây bệnh. Anh vẫn luôn bên cô, đồng hành cùng cô mà cô nào hay biết.

Sài Gòn những ngày mưa lũ. Đúng 17h30 anh chờ cô ở cổng trường. Chiếc áo mưa cánh dơi túm húm rách vài chỗ sau lưng làm Oanh ướt hết. Chốc chốc anh lại quay lại hỏi cô:

- Em có bị ướt không đấy?

Không thấy cô trả lời, anh liền đạp phanh chậm lại:

- Em có sao không? Có bị ướt không? Hay để anh dừng lại tìm chỗ nào trú tạm được không?

- Em không sao đâu anh… Mình đi tiếp đi anh, mưa này chắc tới đêm mới tạnh, em sợ sẽ về trễ.

- Ừ, vậy bám chắc vào nhé, anh sẽ đưa em về sớm nhất có thể.

Chiếc xe dream màu bạc đã cũ cứ thế chạy về phía trước, thỉnh thoảng lại khựng lại vì nước ngập, đường chật mà người đông. Bất chấp mưa lớn vã vào mặt, chiếc kính cận nhiều lúc muốn rơi xuống, mập mờ trong mưa, người con trai ấy nắm chặt tay lái như người chèo đò điêu luyện giữa cơn sóng dữ đang hằn học, vồ lấy con thuyền. Giữa Sài Gòn tấp nập có hai người nương tựa vào nhau để sống.

“Sài Gòn ngày 2/8/2015

Tình yêu tôi dành cho anh thật lạ! Nó không đơn thuần chỉ là tình yêu đôi lứa, nhưng còn là sự ngưỡng mộ chân thành mà tôi dành cho anh, người mà tôi luôn luôn hướng về. Và… Hôm nay có lẽ là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời của tôi. Ngày tôi trao cho anh nụ hôn đầu đời của tôi, là giây phút đôi môi khẽ mở ra để đón lấy anh… một cách vụng về như sự thổn thức của cõi lòng, như tiếng nói vội vàng của những trái tim khao khát được yêu thương…

Tôi tin Thiên Chúa sẽ chúc lành cho tình yêu của chúng tôi hôm nay và mãi mãi”…

Cứ thế, hai con người ấy cùng nhau đi qua những ngày tháng tuy thiếu thốn về mặt vật chất nhưng tình cảm lúc nào cũng nồng ấm, ngọt ngào. Chính cuộc sống tha hương hơi đất khách quê người đã dạy họ biết trân trọng nhau, che chở cho nhau vượt qua những khoảnh khắc giông bão của tuổi trẻ. Tùng mặc nhiên cho mình cái trách triệm bảo vệ cô, và có lẽ chưa một lần nào Tùng để cô gái bé nhỏ ấy tổn thương, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất. Cô trở thành người thân, trở thành động lực cho Tùng cố gắng, chỉ cần nghĩ về người con gái bé nhỏ ấy, anh cũng có lý do để mỉm cười.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như…

Một năm sau

“Em à, khi viết những lời này cho em, anh thấy trong lòng nặng nề lắm. Anh… anh không biết phải nói thế nào cho em hiểu nữa. Anh quyết định rồi, lấy bằng tốt nghiệp xong anh sẽ đi tu Oanh ạ! Anh xin lỗi vì chẳng thể cùng em giữ trọn lời thề nguyện ước khi xưa… Đừng tìm anh nữa, xin lỗi em thật nhiều”…

(Đã xem lúc 23h32)

Đôi chân run run. Oanh ngồi sụp xuống nền nhà, co ro, cô cố lết dựa vào tường để lấy lại bình tĩnh. Cô vội vàng lau nước mắt rồi trấn an bản thân. Không…không phải anh đâu. Đôi chân nhanh hơn lý trí, mặc lời can ngăn của bà chủ nhà trọ, mặc trời đổ mưa, cô lao đi tìm anh. Trong bóng đêm đen kịt ấy, có một bóng người đạp xe lạch cạch, chốc chốc dừng lại dưới mưa gõ gõ đập đập. Có một thứ gì đó nóng hổi vỡ ra từng giọt trên khuôn mặt cô gái, nhưng hình như cô không biết điều đó, vì cơn mưa đã xóa hết dấu vết hay vì lòng cô đang để ở nơi xa? Anh không còn ở nhà trọ! Vậy anh ở đâu? Cô đứng co ro dưới hàng cây xà cừ nơi cô vẫn thường chờ anh ở đó. Oanh sợ. Không phải nỗi sợ bóng đêm mà cô vẫn tin có những linh hồn lang thang đâu đó đang quẩn quanh. Nhưng cô sợ mất đi một cái gì đó quý giá nhất trong cuộc đời của cô. Cô đưa tay lên ngực và nắm lấy cây thánh giá chính tay anh đeo cho cô, lẩm bẩm: “Chúa ơi, Chúa ở đâu? Con sợ lắm…”. Lại một lần nữa cô nhớ lại những nơi cô và anh từng đi qua. Những con ma trong tưởng tượng chẳng có nghĩa lý gì với tình yêu mãnh liệt cô dành cho anh. Lạch cạch…

Chợt đâu đó trong tiềm thức, ký ức không gọi mà về, cũng trong đêm tối mưa gió của 11 năm trước đây…

- Nhanh lên con, mẹ lại lên cơn đau rồi.

Đứa con gái vội vàng vớ lấy cái xe đạp cào cào vút đi trong đêm mưa. Con đường đất cát trơn như đổ mỡ khi cơn mưa ập xuống. Không áo mưa, không giày dép, đứa con gái phải vừa đạp xe vừa dắt bộ, mười ngón chân của cô phải bấm thật chặt vào đất kẻo ngã. Vừa đi vừa khóc, vừa đi vừa gọi: “Mẹ ơi, chờ co…n với, mẹ đừng bỏ con lại”…

- Anh đây em, đừng sợ, có anh đây rồi.

Oanh từ từ mở mắt ra, cô đang nằm trong vòng tay của một người con trai, quen lắm.

- Là anh, có phải anh không?

- Ừ anh đây, cô bé ngốc của anh. Người ta thấy em mê man dưới chân cầu Khánh Hội, em bị cảm lạnh đã hôn mê hơn 2 ngày rồi đấy. Mấy nay em cứ mơ màng rồi gọi mẹ. Anh thương em lắm Oanh ạ.

- Vậy ra chỉ là em mơ thôi phải không anh? Mọi chuyện chỉ là mơ thôi phải không anh?

- Em à, có những chuyện Thiên Chúa đã định sẵn, anh không thể làm khác được. Anh đã rất đau xót khi thấy em thế này, anh…

Oanh nấc lên từng tiếng:

- Nh…ưng sao chưa một lần anh nói với em về ý định đi tu? Chẳng lẽ tất cả những gì anh nói với em trước đây đều là giả dối sao anh?

- Không Oanh à, tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Em là người con gái anh yêu thương nhất trên đời, anh từng nghĩ sẽ dành cả cuộc đời còn lại để lo lắng, che chở cho em. Sẽ cùng em xây dựng một mái ấm với những đứa con giống em và anh. Nhưng chính Chúa đã gọi anh, Ngài chờ đợi anh, thúc giục anh ra đi dấn thân cho thế gian. Anh nhận ra điều đó qua mỗi thánh lễ, mỗi buổi cầu nguyện tĩnh tâm cùng anh chị em trong nhóm sinh viên Công giáo hiệp thông…

- Làm sao anh có thể biết được đó là tiếng Chúa gọi anh? Ngay cả em? Em cũng đi lễ, cũng cầu nguyện nhưng sao Chúa không gọi em?

- Em à, đó là một mầu nhiệm, ngay cả anh cũng không biết tại sao Chúa gọi anh nữa.

- Em hiểu! Nhưng anh à, chẳng phải anh vẫn có thể vừa đi theo ơn gọi của mình vừa yêu em được mà phải không? Như các mục sư của em, các ông ấy vẫn hy sinh cho công việc của hội thánh và vẫn có một gia đình cho riêng mình đấy thôi.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến, vuốt nhẹ mái tóc của cô:

- Cô bé ngốc à, em biết đó, trước hết, ta cần nhớ linh mục Công giáo là "Alter Christus" (Kitô thứ 2). Mà Chúa Kitô đã không lấy vợ. Vậy Linh mục Công giáo cũng theo gương Chúa: không lấy vợ. Ngay từ khi còn nhỏ anh đã được nghe cha xứ của anh dạy rằng: "Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo" (Mt 16,24). Và chính thánh Phaolô cũng quả quyết rằng: "Tôi muốn anh chị em không phải bận tâm lo lắng điều gì. Đàn ông không có vợ thì chuyên lo việc Chúa. Họ tìm cách làm đẹp lòng Người. Còn người có vợ thì lo lắng việc đời. Họ tìm cách làm đẹp lòng vợ. Thế là lòng họ bị chia đôi." (1 Cr 7,32-34). Nhưng em à, anh vẫn sẽ luôn bên em trong lời cầu nguyện của anh được không?

Oanh không trả lời. Cô nấc lên từng tiếng rồi dừng lại, gắng hết sức kéo ghì anh xuống. Cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh né tránh nụ hôn ấy nhưng chẳng thể làm được điều đó khi anh đang ôm cô trong vòng tay của mình. Lúc này cô yếu lắm và anh không muốn cô suy sụp hơn nữa. Cứ thế lần này rồi lần khác nữa, Oanh dùng nụ hôn của mình để níu giữ lấy anh. Đứng trước cô anh không đủ can đảm để vượt qua cám dỗ, những yếu đuối của chính anh. Buông bỏ và níu giữ đôi khi khoảng cách ấy trở nên rất gần, chỉ tính bằng tích tắc, nhưng tình yêu thật sự đôi khi che mắt người ta không thấy được khoảng cách ấy rồi…lạc lối lúc nào chẳng hay. Tùng rơi vào cái vòng quay cứ sám hối rồi lại phạm tội. Cuối cùng anh chọn cách xa lánh Oanh, mặc dù trong lòng anh muôn vàn đau đớn.

Cô nhớ anh da diết…

Một lần khi lang thang ở công viên gần nhà thờ Đức bà, Oanh ghé vào nhà sách Đức Bà Hòa Bình nơi anh từng dắt cô tới. Cô sơ ý gạt tay làm rơi một cuốn sách nhỏ có tựa đề “Đường hy vọng” của ĐHY Phanxicô Nguyễn Văn Thuận. Cô cúi xuống và nhìn thấy trang sách mở ra dòng chữ: “172. Thánh thiện và tội lỗi, lắm lúc chỉ do thắng bại của một phút hy sinh”. Cô chạnh lòng khi nghĩ đến anh. Cô bước đi như người không hồn vào trong thánh đường. Lần đầu tiên Oanh quỳ gối trong nhà thờ công giáo ngước nhìn thánh nhan Chúa:

“Lạy Thiên Chúa của con. Con biết con là đứa con tội lỗi khi đã cướp đi anh từ tay Chúa. Nhưng tình yêu vốn ích kỷ và con chẳng thể làm khác được. Con có thể hy sinh chính bản thân con, còn anh, xin Chúa nhân từ hãy để anh lại cho con”.

Cô tiến sâu nữa vào trong thánh đường, sao mà linh thiêng quá. Trước mắt cô là bức tượng Bà Maria được đặt ở nơi trang nghiêm nhất. Bỗng có ai đó cất tiếng nói:

- Con gái, sao con không cúi đầu chào Mẹ?

- Thưa linh mục, con chỉ tôn kính chứ không tôn thờ Bà Maria.

- Vậy có phải con theo đạo Tin Lành chăng?

- Đúng thế.

Vị linh mục im lặng hồi lâu rồi bảo:

- Đó là một mầu nhiệm con à. Đức Maria chẳng những trinh khiết về thể lý mà còn khiết trinh toàn vẹn cả luân lý nữa. Nếu con tin những gì ta nói thì hãy quay lại đây gặp ta một lần nữa. Được chứ?

Không chờ Oanh trả lời, vị linh mục già nhìn cuốn sách mà Oanh đang nhìn ở tay:

- Ồ! Cuốn sách này hay đó, con quả là có đôi mắt khéo chọn.

Nhìn lên đôi mắt ấy, trong veo mà sâu thẳm, vị linh mục cảm thấy chùng lòng khi đôi mắt ấy sưng đỏ và còn rớm nước mắt trên bờ mi cong.

- Con gái, vì sao con khóc? Vì tình yêu sao?

Oanh thoáng bối rối, cô khẽ gật đầu rồi cúi xuống.

Linh mục im lặng, với lấy cuốn sách từ tay Oanh. Không gian yên lặng tới nỗi Oanh có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi vị linh mục già lật từng trang sách. Một hồi lâu vị linh mục bỗng đặt cuốn sách vào tay Oanh, từ tốn:

- Ta đã đánh dấu những trang con nên đọc, ta nghĩ sẽ hợp khẩu vị của con lúc này. Ta mong con sẽ luôn bình an trong tâm hồn và ta hy vọng sẽ được gặp lại con.

Nói rồi vị linh mục đặt tay lên vai Oanh siết nhẹ như một cử chỉ từ giã để lại cô giữa thánh đường thênh thang. Cô bước về mà lòng lâng lâng khó tả. Cô vẫn chờ đợi anh…

1 tuần

2 tuần

Không thấy hồi âm của anh. Tiếng chuông nhà thờ ngân vang khiến Oanh nhớ tới người linh mục mà cô từng gặp. Oanh lặng lẽ lật lại trang sách đã được đánh dấu…

“178. Đừng để tháng ngày làm cho quả tim già nua. Hãy yêu thương với một tình yêu ngày càng mãnh liệt, mới mẻ, trong trắng hơn: tình yêu Chúa đổ vào tình yêu của con.

183. Con đổi một quả tim nhàu nát, để lấy thánh tâm Chúa yêu thương sao được?

191. Quả tim và bổn phận con chọn bên nào? Hãy chọn bổn phận và thực hiện với tất cả quả tim”.

Cô khóc. Không phải vì anh, mà vì chính cô, bao lâu nay cô đã sống xa tình yêu của Thiên Chúa. Cô nhận ra Chúa ban cho con người tự do và để con người sống với tự do của mình. Cô nhận ra nếu anh đã có thể quảng đại dấn thân cho Chúa thì tại sao cô lại ích kỷ giữ anh cho riêng mình? Cô nhận ra cô vẫn có thể yêu anh, nhưng là tình yêu trong tình yêu của Thiên Chúa. Cô nhận ra buông bỏ không có nghĩa là hết yêu nhưng là nhường cho người khác cơ hội để bắt đầu cuộc sống mới. Cô nắm lấy cây thánh giá trên ngực cầu nguyện điều gì đó rồi lấy điện thoại nhắn tin cho anh:

“Anh à, mình gặp nhau lần nữa được không anh? Em biết em sai rồi”.

“Oanh à, anh xin lỗi, anh sẽ đi chuyến tàu trong đêm nay về quê, anh đã đăng ký dự thi vào tiểu chủng viện. Đừng chờ anh nữa”.

(Đã xem lúc 17h21)

Cô vội vã lau nước mắt đạp xe ra ga tàu. Cô đau đớn khi nhìn thấy anh xanh xao và hốc hác quá. Làn da đen sạm khiến cô dường như không nhận ra anh nữa. Cô cất tiếng gọi anh nhưng có một cái gì đó nghẹn ứ trong cổ họng khiến cô không phát ra lời. Anh quay lại, nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng. Anh chạy lại ôm lấy cô, cái ôm của sự thương nhớ sâu nặng. Cái ôm của sự ăn năn day dứt và cái ôm của sự chia xa…

Vẫn là đôi bàn tay ấy lau nước mắt, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mắt cô và thì thầm vào tai cô điều gì đó… Cô mỉm cười.

Con tàu rú ga và anh đi… Cô mỉm cười an yên.

9 ngày trôi qua…

- Tùng mất rồi em ạ. Tùng không qua khỏi trong một tai nạn giao thông từ ga Thanh Hóa về nhà. Tùng không kịp nói lời cuối với ai cả. Trước lúc rời Sài Gòn về quê, Tùng có gửi anh số tiền 15 triệu và một lá thứ. Tùng dặn anh phải đưa tận tay cho em. Mạnh mẽ lên em!

“Em thân yêu,

Trong đầu anh lúc này là quãng tuổi thơ bên em, cô bé chăn bò ngày nào của anh giờ đã lớn. Anh và em đã cùng nhau đi qua quãng đường vui có, gian khổ có. Nếu Chúa cho anh chọn lại, anh vẫn sẽ chọn dấn thân cho Chúa. Anh xin lỗi vì không thể ở bên em mãi được. 15 triệu này là số tiền anh đi làm thêm chắt chiu có được, em lấy mà mua cái máy tính cho tiện học tập. Ráng giữ gìn sức khỏe, hứa với anh là phải sống thật tốt nghe em. Thương em!

Con xin làm tôi tớ, sống cho muôn con người

Đôi tay rộng yêu thương, ôm trọn mọi khó nghèo

Đời con xin là muối, là men cho trần gian

Niềm vui hay khổ đau, tháng ngày xin hiến tế

Vì Ngài đã gọi, thì nay con xin đến hiến dâng đời con

Vì Ngài đã chọn, thì xin thương lấy tấm thân mọn hèn.

Anh: Jos Trần Xuân Tùng”

Oanh ngất lịm.

Mẹ Oanh vì mang thai Oanh khi chưa có chồng nên bị người đời dị nghị, nguyền rủa, bị gia đình ruồng rẫy, chính ba Oanh đã cưu mang hai mẹ con cô và đưa nhau trốn về Thanh Hóa. 7 tuổi Oanh mồ côi mẹ, ba cô trong một lần theo đoàn thuyền đánh cá ra khơi đã không bao giờ trở về nữa khi cô 14 tuổi. Anh trở thành người thân duy nhất của cô, là chỗ dựa duy nhất của cô. Và anh cũng bỏ cô mà đi mãi mãi. Đã có lần cô muốn tìm đến cái chết để về với ba mẹ, với anh nhưng tiếng chuông nhà thờ đã thức tỉnh cô. Không! Chẳng phải anh muốn cô phải hứa sống tốt hay sao? Không! Chết là một cái tội và Thiên Chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Cô dằn vặt rồi tự vấn bản thân. Cuối cùng cô tìm đến vị linh mục già kia…Ngài lắng nghe tất cả và chỉ dạy cô tất cả.

Vị linh mục xin cho cô vào ở trong một lưu xá sinh viên của nhà dòng thánh Phaolô. Cô bắt đầu 1 cuộc sống mới, nơi cô được gặp gỡ Thiên Chúa, Đức Mẹ Maria, thánh cả Giuse…và rất nhiều người mẹ mà cô gọi là Sơ.

Ngày 28/8 là ngày sinh nhật cô, cũng là ngày cô chịu phép rửa tội do cha linh hướng của cô, vị linh mục già đó. Từ một người theo đạo Tin Lành, nhờ cha, nhờ sơ và nhờ vào tình yêu mãnh liệt cô dành cho anh, cô đã được trở thành một người con của giáo hội Công giáo, được gọi là người Kitô hữu với tất cả yêu thương. Giáo hội đã không chờ cho những người bị thương đến gõ cửa, nhưng đi ra các ngả đường để tìm kiếm, để quy tụ. Và chính giáo hội đã ôm lấy cô.

Cho đến bây giờ Oanh đã hiểu vì sao anh muốn đi tu, chỉ đơn giản ơn gọi là ơn thiêng và là một mầu nhiệm. Oanh thì thầm câu kinh quen thuộc mà cha đã dạy cho cô.

“Lạy Thánh Nữ Đồng Trinh Maria, là Mẹ rất nhân từ, xin hãy nhớ xưa nay chưa từng nghe có người nào chạy đến cùng Đức Mẹ xin bầu chữa cứu giúp mà Đức Mẹ từ bỏ chẳng nhận lời…”

Một ngày lại trôi qua.