Mẹ Dẫn Con Về

HKN

Mã số: 17-053

 

Những bậc cầu thang của Tu viện dường như không hiện hữu trước mắt Thủy. Hai bàn chân vẫn đặt những bước vô duyên, hờ hững! Đôi mắt sâu thẳm nằm vừa vặn trên khuôn mặt ngờ nghệch đang xoáy sâu vào một không gian xa xôi nào đó, rất xa, nhưng lại rất thực và đặc quánh, bám chặt đến độ tâm trí nàng không thể thoát ra được! Không biết cái sức nặng quỷ quái đang siết chặt tâm trí nàng hay sự gan góc bướng bỉnh của những bậc thang khiến bước chân đôi khi không tới bến, Thủy loạng choạng lao người về phía trước. Hai tay quờ quạng đủ lấy lại thăng bằng. Nét mặt thoáng thay đổi, nhưng chẳng có gì quan trọng nên vội trở về như cũ, mặc kệ những bước chân tiếp tục bước lên một cách nặng nề. Ánh mắt lại xoáy theo tâm trí mất hút vào xa xăm…! Thỉnh thoảng hai bàn tay giơ lên run run, môi mấp máy thều thào như cầu xin một điều gì đó. Có lúc mười đầu ngón tay bỗng trở nên gân guốc, rẽ tóc bám chặt vào da đầu như muốn cào, xé, vò nát cái gì đang siết chặt lấy tư tưởng của nàng một cách ghê sợ! Nàng cố gắng kéo mình về với thực tại, nhờ thế trên khuôn mặt vài tia máu màu hồng yếu ớt xuất hiện đuổi đi sự nhợt nhạt, nhưng lại lộ rõ vẻ đau khổ giằng xé. Ngay cả cái vẻ mặt đau đớn ấy cũng không ở với nàng lâu, nó nhanh chóng bị gạt đi và lại trở nên nhợt nhạt mất sức sống, hoàn toàn để mặc cho mọi thứ tư tưởng đối nghịch đua nhau xâu xé, giành giật, tất cả đều muốn lôi kéo, chiếm hữu trái tim, linh hồn và sự sống của nàng. Nàng giống như một con sâu nhỏ bị thương đang cố hết sức cong người lên, uốn éo, để chống lại đám kiến túm quanh mình, nhưng không thể, nó đành mặc kệ cho đám kiến khiêng mình đi…!

***

Vốn là một tu sĩ trẻ với nụ cười nồng hậu, tính cách chân thực, dịu dàng và tấm lòng nhân ái Thủy luôn dành được sự quý mến thương yêu của mọi người. Trong trái tim nặng tình ấy, Thủy tin yêu Chúa bằng một tình yêu rất chân thực, sâu sắc đến độ đôi khi nàng quên mất bản tính thiêng liêng của Thiên Chúa. Mỗi sớm mai thức dậy nàng hít thở làn khí trong lành, thanh tịnh và chìm mình trong sự thanh khiết bất tận của Thiên Chúa. Nàng cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa tràn ngập khắp không gian, mơn man trên da thịt, thấm vào từng tia máu, bám theo từng hơi thở chui tuột vào xương tủy. Nàng dang rộng cánh tay như ôm lấy cả không gian bao la, vô cùng sảng khoái và hạnh phúc! Toàn thân nàng và mọi chi giác cùng cất lên lời tạ ơn Chúa!

Tu viện của nàng nằm ngay bên sườn một dãy núi, hơi thở rừng già hắt lên không gian một thứ lành lạnh man mát khiến người ta cảm thấy hối hận nếu dùng một lời nào đó để diễn tả sự kỳ diệu của Thượng Đế vào lúc này!

***

Từ ngày mới học Trung học Thủy đã có ý định sẽ chọn đời sống tu trì để phục vụ Chúa và Giáo hội của Người. Thủy yêu mến những buổi chia sẻ Lời Chúa và tích cực tham gia thăm viếng những người bệnh tật, cô nhi, quả phụ. Ý định này của Thủy được ba mẹ hết lòng ủng hộ, nhưng anh hai của Thủy thì lại không đồng ý vì anh biết cái tương lai thăm thẳm, bất định của đời tu mà không mấy ai dám liều buông mình vào đó.

- Đi tu sau này mà lỡ làng thì sao?- Anh Huy hỏi.

Thủy im lặng không biết trả lời anh thế nào, nhưng chỉ biết một niềm xác tín trong lòng rằng nàng nghe một tiếng mời gọi, nàng tin tưởng và rất yên tâm dù rằng tiếng nói ấy chẳng cho nàng hiểu được điều gì cả.

Thấy Thủy cương quyết và không tỏ dấu thay đổi, anh Huy không thêm ý kiến gì, khuôn mặt đăm chiêu, lộ vẻ chưa thỏa đáng, nhưng vì thương em nên không muốn gây khó dễ cho em.

***

Thời gian thấm thoát trôi, Thủy rời mái trường và bước vào Tu viện trong niềm háo hức và ngập tràn hạnh phúc. Những ngày đầu ở môi trường mới để lại trong Thủy vô vàn kỷ niệm. Lớp Thủy vào nhập Dòng đông lắm, nhìn các bạn từ khắp nơi về sống cùng nhau dưới một mái nhà để khởi sự “thiên đàng chốn trần gian”, Thủy không giấu nổi niềm hạnh phúc, nàng cất tiếng hát:

“Ô kìa, nữ tử nhà những ai?

Đang tuổi xuân xanh hàng tóc dài.

Chợt nghe tiếng gọi chốn thiên thai.

Phù hoa nhân thế em bỏ lại.

Tạo lập thiên đàng giữa trần ai.”

Những ngày tháng êm đềm nơi Tu viện cho Thủy cảm nếm sự ngọt ngào thân thương của tình yêu Thiên Chúa. Tuy nhiên, cuộc sống ấy cũng cho nàng thấy mình còn nhiều giới hạn và yếu đuối. Nhưng càng thấy mình yếu đuối nàng càng gắn bó với Chúa nhiều hơn và luôn luôn nhớ lời dặn của mẹ trước khi lên đường. Nàng nguyện xin tình thương của Thiên Chúa thanh tẩy, thánh hóa mình mỗi ngày và thầm mong ước sẽ được ở trong nhà Chúa trọn đời.

- Lạy Chúa, con yêu Chúa! Cho dẫu con yếu đuối bất toàn và tình yêu của con mong manh tựa hồ hơi thở nhưng nồng nàn sự thật từ đáy lòng con. Xin Chúa yêu con và ấp ủ con bằng tình yêu nồng nàn của Chúa, để con không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi, mà can đảm dâng trọn cuộc đời của con cho Chúa. Xin ban ơn Thánh Thần làm cho con nên tông đồ trung tín của Chúa. Amen!

Thủy khấn dòng trong tình yêu thương vô bờ của Chúa, chính nhờ tình yêu ấy mà Thủy can đảm dâng hiến con người mỏng giòn yếu đuối của mình trong tay Ngài.

***

- Ba tôi sao rồi, thưa Bác sĩ?

- Ông bị nhiễm trùng rất nặng và đã ở giai đoạn toàn phát. Chúng tôi sẽ chuyển ông đến khoa Hồi sức tích cực ngay bây giờ, thưa cô!

Bác sĩ vừa dứt lời thì hai nhân viên y tá đẩy chiếc giường ra khỏi phòng khám trong tư thế vội vã.

- Ba ơi…! Ba ơi…!

Tiếng gọi của Thủy chìm trong nỗi nghẹn ngào không nên lời. Ánh mắt không rời khỏi cha, Thủy chạy theo sau chiếc giường đang được đẩy vội qua các hành lang của bệnh viện. Một căn phòng rộng lớn với dòng chữ: “Hồi sức tích cực”. Cánh cửa kính đóng sập lại trước mặt Thủy sau câu nói vội của vị Bác sĩ: “Xin mời người thân ở bên ngoài!”. Thủy vẫn đứng lặng như tượng trước cánh cửa, cho tới khi một nhân viên bảo vệ vỗ vào vai Thủy và chỉ tay về phía những chiếc ghế đặt xung quanh phòng đợi.

Thủy ngồi thất thần trên chiếc ghế băng. Mọi thứ cảm xúc đau đớn, oán hờn, hoang mang và bất lực chặt cứng tâm trí nàng, đè nặng trên vai nàng. Khiến đôi mắt nàng tuy mở to nhưng lại hoàn toàn vô cảm với thế giới xung quanh. Thủy cứ như thế cả mấy ngày nay, những lúc được vào thăm ba Thủy cũng chỉ ngồi bên cạnh ba như vậy. Ba vẫn chưa tỉnh!

- Ai là người nhà của bệnh nhân Lê Văn Dũng?

- Dạ là tôi!

- Chúng tôi hết lòng xin lỗi cô và gia đình. Chúng tôi đã cố gắng hết khả năng nhưng không thể cải thiện tình trạng của ông. Sốt cao liên tục và hôn mê sâu có thể dẫn đến tử vong rất nhanh...

Bác sĩ chưa kịp nói hết câu mắt Thủy bỗng tối sập, không còn thấy gì nữa cho đến khi nàng cảm thấy đau nhói trên đỉnh đầu, nàng nhìn thấy lờ mờ một không gian quen thuộc. Có tiếng ồn ào ở đâu đó, nàng bất giác chồm dậy lao ra nhà ngoài, ôm chặt thân thể đã lạnh ngắt của ba trước sự xót xa của những người xung quanh… Ba...! Ba ơi...!!!

***

Trước đây, mỗi khi ba ốm thì Thủy xin phép Nhà Dòng đến viện phụ giúp anh hai chăm sóc ba, mọi việc nhà đã có mẹ lo lắng. Nhưng anh Huy vừa đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn, mẹ Thủy vì quá xúc động hoảng loạn nên đã mất hẳn trí nhớ. Những ngày chăm sóc mẹ tại bệnh viện tâm thần, nhìn mẹ hết khóc lại cười lòng Thủy nát tan như mảnh giấy bị vò xé hàng trăm lần. Bất lực trước những cơn đau từng đêm của mẹ, nỗi đau cắn xé tâm hồn Thủy hơn bất cứ thứ gì! Thủy muốn xé tan tất cả những gì mắt nàng nhìn thấy để tìm kiếm một tiếng nói của Đấng Vô Hình. Đối với nàng sự ra đi của anh hai cũng chẳng khác nào một chiếc lưới đen chụp xuống tâm hồn. Nàng muốn hỏi Ngài hàng ngàn câu hỏi “tại sao…?” nhưng thinh không vẫn chỉ đáp lại thinh không, đau khổ càng thêm quặn thắt!

Trước những nỗi đau khốc liệt của gia đình nàng, không ai quan tâm đến cảm xúc của nàng. Tất cả mọi người đều nói chung một lời: “Em phải là chỗ dựa đức tin cho gia đình… Em không nên để cho nỗi buồn cá nhân ảnh hưởng đến cộng đoàn…”. Những lời nói ấy thật đúng nhưng cũng thật tàn nhẫn đối với nàng. Dường như cả Thiên Chúa cũng im lặng và quanh nàng chỉ toàn là tối tăm. Tất cả những gì nàng vẫn tin tưởng giờ đây trở thành mối nghi ngờ. Nàng nghi ngờ sự hiện hữu của Thiên Chúa, nàng nghi ngờ tình thương của Ngài, và nghi ngờ chính tiếng nói lương tâm vẫn hằng hướng dẫn, an ủi nàng trước đây. Nàng hoàn toàn hụt hẫng, chới với, cô đơn và đau khổ! Nàng muốn khóc mà không thể khóc được vì mỗi khi nước mắt nàng định trào ra và nàng muốn hét lên thì lại có điều gì đó ngăn lại. Nàng không thể khóc! Gồng mình để nén cơn đau vào lòng, từng đêm tay chân nàng run lên co quắp. Những lúc nàng cần nhất một sự chia sẻ thì chỉ nhận về một khoảng trống mênh mông. Nàng muốn xé tan cái màn đen dày đặc ấy. Nhưng làm sao mà xé được! Nàng đành để cho cơn đau dày vò, hai bàn tay nàng nắm chặt cho tới khi nỗi đau chìm xuống. Nàng càng cầu nguyện với Chúa về nỗi đau này thì nó càng gia tăng sức tàn phá. Tiếng lòng trước đây nàng vẫn tin tưởng giờ không đủ sức thuyết phục nàng nữa, nàng không muốn đón nhận tiếng an ủi của lương tâm nữa. Vì thế mỗi lần đối thoại với Thiên Chúa là mỗi lần nàng phải hứng chịu nỗi đau khổ tột cùng của sự trống rỗng, giằng co. Nàng có thể trút những cơn đau này ở đâu! Gia đình ư? Cộng đoàn ư? Không được. Nàng không thể làm cho mẹ phải đau đớn hơn nữa, nàng cũng không thể để cho nỗi đau cá nhân ảnh hưởng đến cộng đoàn. Luôn gạt đi mỗi khi nỗi đau nổi lên, giờ nàng dường như biến thành kẻ không biết đau khổ, không biết buồn phiền nữa rồi. Nàng không cần bất kỳ lời an ủi nào, và cũng không để ai phải thấy nàng buồn nữa. Nàng cũng không cần tìm kiếm thánh ý Chúa nữa. Nàng cảm thấy tương quan Giao Ước của mình với Chúa còn lỏng lẻo hơn cả cái quan hệ giữa những người tình cờ gặp nhau trong một chuyến tàu!

Nàng lao vào những mối tình nhân loại để thách thức Thiên Chúa và Giao Ước với Ngài, vùi đầu trong mọi thứ công việc để gạt sang một bên tất cả những cay đắng, đau khổ, nàng muốn trốn tránh cái nhìn của Thiên Chúa luôn dõi theo nàng. Đời tu của nàng tưởng như yên lặng mà giờ đây cuộn sóng xô bồ, tưởng như bình an mà lại thương đau, tưởng như thánh thiện mà lại nhức nhối, tưởng như gặp gỡ Chúa mà lại trốn chạy Ngài, tưởng như quảng đại với Chúa mà lại chỉ yêu chính mình…! Nàng nghĩ rằng công việc sẽ giúp nàng quên đi tất cả và sự phản bội Giao Ước sẽ khiến Thiên Chúa từ bỏ nàng và nàng sẽ không phải giằng co mỗi khi đối diện với ánh mắt của Ngài nữa. Nhưng không. Đời tu không cho phép nàng như vậy. Tình yêu nàng dành cho Chúa vẫn còn đó và Chúa vẫn yêu nàng, lương tâm bắt nàng phải ghi nhớ điều này cho dù nàng oán giận Ngài đến đâu đi nữa. Mỗi lần trước Thánh Thể là mỗi lần nàng bị tra tấn một cách khủng khiếp. Nàng cầu xin Thiên Chúa đừng yêu thương nàng nữa, và hãy quên nàng đi cho nàng được thoát khỏi sự dày vò của lương tâm, vì nàng không thể tự vực dậy trái tim mình để yêu Ngài được nữa rồi. Hay dù nàng có yêu Ngài đi nữa thì nàng cũng không đủ sức để thể hiện tình yêu ấy!

***

Rời những bậc thang lặng lẽ, Thủy bước vào phòng, mọi giằng co càng trở nên khắc nghiệt trong tâm hồn. Người ta nói Thiên Chúa giàu lòng thương xót, và chính nàng cũng từng biết đó là sự thật, nhưng sao giờ đây nàng không cảm, không tin, không thể đón nhận. Trong nàng chỉ thấy duy nhất sự oán hờn, tăm tối, cô đơn và tuyệt vọng.

Bỏ lại Tu viện phía sau, nàng chạy như để chốn thoát một điều gì đó thật khủng khiếp, bóng nàng khuất dần theo lối mòn dẫn vào khu rừng...!

Đến bên tượng Mẹ Maria trên một ngọn đồi hoang vắng, nơi nàng vẫn thường lui tới cầu nguyện vào mỗi dịp tĩnh tâm. Nàng treo lên tay Mẹ chuỗi hạt - kỷ vật duy nhất của mẹ nàng khi nàng tạm biệt gia đình để vào Dòng tu- như một món nợ cuối cùng nàng trả lại Chúa để từ nay nàng không còn liên hệ gì với Ngài...!

***

- Trả cho tôi…! Trả lại chuỗi hạt cho tôi…! Hu hu…! Nó là của tôi…..!

Một đám người với những khuôn mặt kì dị từ đâu ùa đến tấn công nàng, giật lấy chuỗi hạt từ cổ nàng rồi chạy mất. Mặt mũi tím bầm vì bị đánh, toàn thân đau đớn, nàng với theo đám người lạ kêu khóc đòi trả lại chuỗi hạt. Bỗng một phụ nữ xinh đẹp rạng ngời, vẻ mặt hiền từ với hào quang rực sáng xuất hiện trước đám người lạ, chúng run rẩy trao lại người phụ nữ chuỗi hạt trước sự kinh hãi của nàng. Người phụ nữ tiến đến ân cần đeo chuỗi hạt vào cổ nàng, nàng định bỏ chạy nhưng ánh mắt nhân từ yêu thương của Bà giữ chân nàng lại.

- Hỡi con, Mẹ yêu con! Mẹ thấu hiểu những đau khổ của con nên Mẹ đến đây an ủi con.

- Không! Bà nói dối. Tại sao Bà lại yêu tôi? Không có ai yêu tôi hết! Chúa cũng bỏ tôi rồi.

- Hỡi con, Chúa không bỏ con đâu. Ngài vẫn yêu thương con như ngày đầu và còn yêu con nhiều hơn nữa. Ngài luôn mở rộng vòng tay để ôm con vào lòng và trao ban tất cả tình yêu cho con. Hãy trở về với tình thương của Ngài đi con.

Cúi nhìn chuỗi hạt đeo trước ngực, hình ảnh mẹ nàng khoác cho nàng chuỗi hạt và dặn dò: “Đừng quên lời Mẹ Maria để luôn biết sám hối, trở về với tình thương của Chúa mỗi khi lỗi lầm, nghe con!” lại hiện về trong tâm trí, nàng ngước nhìn người phụ nữ và rưng rưng nước mắt:

- Mẹ ơi, con có lỗi với Chúa! Xin Mẹ cứu con với!

Thủy quỳ dưới chân Mẹ mà khóc. Mẹ Maria ôm Thủy vào lòng âu yếm an ủi. Trái tim lạnh giá của Thủy như được sưởi ấm. Nước mắt đã đông cứng trong nàng vì đau khổ giờ đây tan chảy, vỡ òa…!

***

Tia nắng chiều xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào mắt làm nàng chợt tỉnh giấc mơ. Mệt mỏi, kiệt sức nàng thiếp ngủ ngay dưới chân Mẹ từ lúc nào không hay. Đưa tay lau giọt nước mắt chưa kịp khô, nàng giật mình sờ tay lên cổ, chuỗi hạt vẫn còn đó. Sững sờ! Chẳng lẽ những lời Mẹ Maria nói trong giấc mơ là sự thật? – Nàng tự hỏi rồi ngước nhìn lên Mẹ. Chuỗi hạt nàng đeo vào tay Mẹ đâu rồi?! Cúi nhìn chuỗi hạt nơi cổ mình, Thủy lặng người! Không gian cũng như ngừng chuyển động.

Giữa cái tĩnh lặng mênh mông của rừng vắng, nàng cảm nhận như có triệu triệu con mắt, triệu triệu tâm hồn đang chứng kiến tất cả những gì nàng vừa chứng kiến. Đúng rồi. Tất cả đều thấu nhập và thấu hiểu những gì nàng hiểu, tất cả đều hiển hiện mà không cần nàng kể lại hay mô tả. Dường như có một Sức Mạnh Vô Hình hiểu biết và thấu nhập không gian, cái không gian bất tận như hòa tan trong nàng, hiểu nàng. Khác hẳn với cảm giác tăm tối, cô đơn, trống rỗng đến tận cùng mà những lúc nàng muốn xé nát cái thinh không quỷ quái ấy. Một Sự Hiểu Biết, một Trí Khôn…..một Thiên Chúa tràn ngập không gian, đang bao trùm vỗ về linh hồn nàng.

Nàng gục đầu dưới chân Mẹ để tạ ơn và chìm mình trong tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa. Nàng quyết tâm dâng con tim rướm đầy máu của yêu thương, của ngang trái. Với lời kinh sám hối nàng ký lại GIAO ƯỚC TÌNH YÊU vĩnh cửu với Thiên Chúa, sự cam kết mà nàng đã ký cách đây hai năm nhưng giờ đây nàng mới thực sự hiểu thấu ý nghĩa thâm sâu, sự cao cả và những đòi hỏi triệt để của nó. Giờ đây nàng đã hiểu, nàng đã cảm sự sống động của Giao Ước trong chính con tim rướm máu và cuộc đời đẫm sương của mình. Hạnh phúc, nước mắt nàng tuôn rơi lã chã…!